Trong màn đêm u tối, ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng lên một ngọn đồi hoang vu nơi bóng tối lan tỏa một hơi thở đầy âm mưu. Nàng công chúa Hải Tuyền, dung mạo lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp, đứng bước chân lên hành lang tòa lâu đài Huyết Khuyết - nơi nuôi dưỡng kẻ thù truyền kiếp của dòng tộc Hải Lân.
Bước đến đỉnh cao, cô nhìn ngắm phong cảnh u ám, tâm hồn như chim sẽ làm tổ trong hang cọp. Đôi mắt xanh bí ẩn của nàng tựa như nhấp nhô mỗi đợt sóng vô cùng hung dữ bên ngoài biển cả. Kí ức về lời nguyền và máu đổ từ thế hệ này sang thế hệ khác ùa về, khiến trái tim cô rung động như làn gió dữ dội cuốn đi cảm xúc.
Từ trong bóng tối, tiếng bước chân vang lên. Một hình người hiện lên cùng vẻ mặt bất ngờ. "Hạ Linh!" – giọng nói của Hải Tuyền lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc nhọn.
Hạ Linh, kẻ từng bị cho rằng đã chết, nay đứng trước mặt cô với ánh mắt lạnh lùng và đầy thù hận. "Hai trăm năm, cuối cùng ta cũng tìm ra em. Ngày hôm nay, sẽ là ngày em gặp Ánh Mắt của Kẻ Thù Truyền Kiếp!" – Hạ Linh cười gian xảo, giọng nói đầy ám ảnh.
Một trận đánh lớn sắp bùng nổ, những bí mật kinh hoàng từ quá khứ sẽ được vén màn, và tình yêu cũng như thù hận sẽ đối diện với nhau giữa biển tràn máu và nước mắt.