Trên con đường đầy cỏ hoa rực rỡ, cô gái trẻ Lãnh Tuyết bước chậm dần, ánh mắt lạnh lùng tỏa sáng như những tia nắng cuối cùng của mặt trời. Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng, trong lòng cô vẫn chứa đựng một ký ức đau buồn và những vết thương không thể lành.
Người đàn ông bước đến từ phía sau, bóng lưng cao lớn che lấp bóng dáng mong manh của cô. "Lãnh Tuyết, chúng ta cần nói chuyện", giọng lạnh lùng nhưng chứa đựng một điều gì đó khác thường.
Tuy không muốn đối diện, Lãnh Tuyết vẫn quay đầu nhìn vào đôi mắt ẩn chứa bi kịch của người đàn ông. "Hai mươi năm trước, anh đã bỏ rơi tôi giữa cơn đau đớn...", cô nói khẽ, giọng điệu lạng lùng nhưng đầy mâu thuẫn.
"Chúng ta không thể tránh khỏi quá khứ. Anh xin lỗi, nhưng có lẽ đó không phải là sự thật", người đàn ông nhấn mạnh, khuôn mặt huyền bí hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Rồi từng mảnh ghép của quá khứ dần hiện lên, bí ẩn về cái chết của người vợ mười năm trước, sự biến mất đột ngột của người chồng lúc bấy giờ, và sự trùng hợp đáng ngờ khi họ gặp nhau một lần nữa sau bao nhiêu năm.
Cả hai bắt đầu sưởi ấm những vết thương lòng, rồi phơi bày những bí mật tăm tối chỉ để nhận ra rằng họ còn mắc kẹt trong một vòng xoáy của ân hận, tội lỗi và tình yêu không thể phai nhạt. Liệu họ có thể vượt qua mọi khó khăn, hay quá khứ sẽ lại trỗi dậy và phá hủy tất cả?