Trong một thung lũng hoang sơ, với bức màn sương mù dày đặc, tựa hồ như có ma lực huyền bí bao phủ, đứng lưng về phía nhau, hai kẻ đối đầu. Một là Lưu Vô Đại Sư, một đạo sĩ lạnh lùng, tay cầm một thanh kiếm gió phù hợp với cái không gian mênh mông xung quanh. Người kia, Ngọc Nguyên Vương, vương giả tối cao của vùng đất này, ánh mắt khát máu không giấu được.
Mưa rào bất chợt rơi, những giọt nước nặng nề đập xuống những lá cây khô cằn, như âm nhạc dẫn dắt cuộc giao chiến sắp diễn ra. Hai bên đều biết chỉ có một người sống sót mới rời khỏi nơi này. Vào phút cuối cùng trước khi trận chiến bùng nổ, Lưu Vô Đại Sư lên tiếng, "Vương giả, chúng ta không cần phải kết thúc bằng máu, hãy rút lui và chấm dứt khủng hoảng này."
Nhưng Ngọc Nguyên Vương chỉ cười khẩy, "Chỉ có người yếu đuối mới nói chuyện như vậy. Đến đây, ta sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của ngươi!" Hai thanh kiếm va chạm, âm thanh lưỡi kiếm trượt qua không gian, tạo nên một cánh cửa thời gian rộng mở. Cơn giông lớn từ trái tim của đất đỏa như thần thoại hồi sinh.
Vào lúc đó, một bí ẩn từ quá khứ bắt đầu hé lộ, những bí mật bị chôn vùi bấy lâu sắp sửa phá vỡ. Cuộc chiến khốc liệt không chỉ là về sức mạnh, mà là về sự thật và công bằng. Quá khứ và hiện tại lắng đọng tại một điểm, viễn cảnh của thung lũng hoang sơ dần hé mở những bí ẩn chưa từng được khám phá.