Một sáng bình minh, khi ánh nắng mặt trời len qua hàng cửa sổ nhỏ kẻ hằn trên tấm vách nứt nẻ, Mạc Vô Thường ngồi tỉnh táo bên chiếc bàn cày cũ, đôi mắt mờ ảo hướng về phía xa xăm. Trong vùng đất hoang vu bao quanh, tiếng ve kêu vang cùng với làn gió mát lành âu yếm, tạo nên bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng nhưng u sầu.
Niềm đau chồng chất từ quá khứ đọa đày Mạc Vô Thường, người từng khao khát tìm kiếm ánh sáng cho tâm hồn u ám. Đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, anh chợt lặng thinh nhớ về người con gái xưa cùng giọt nước mắt u buồn. "Thấu hiểu lòng người, ta mới hiểu chính mình," tiếng thở dài gió lạnh phả vào đôi má ửng hồng, làm ngọn lửa hận thù trong tim anh lúc nào không hay tan biến.
Một ngày kia, khi bình minh hé lên trên đỉnh núi xa xăm, Mạc Vô Thường đã quyết định bước ra khỏi bóng tối, để tìm kiếm những gì còn sót lại đằng sau tâm hồn u sầu. Cuộc phiêu lưu mới bắt đầu, với những thử thách khắc nghiệt và những bí ẩn chưa được hé lộ, liệu anh có thể tìm thấy con đường dẫn đến ánh sáng hay không?