Trong một ngôi làng nhỏ ven rừng, có một huyền thoại kể về một cô gái tên Dư Tuyết Đặc. Có người nói rằng cô là một linh hồn bị mắc kẹt giữa hai thế giới, giữa sự sống và cái chết. Dù không ai từng thấy cô, nhưng mỗi khi đêm về, tiếng nấc cửa và bước chân lảo đảo lại vang lên trong làng, lan tỏa nỗi sợ hãi khắp nơi.
Một cô gái tò mò, Meiko, quyết định khám phá bí ẩn đằng sau câu chuyện. Đêm đó, ánh trăng lạnh lùng soi sáng con đường dẫn đến căn nhà bỏ hoang nơi Dư Tuyết Đặc được tin là sinh sống. Bước chân của Meiko vang lên trên mặt sàn gỗ cũ kỹ. Bất ngờ, một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, cô nhận ra mình không còn ở một nơi bình thường nữa.
Trong bóng tối, một bản nhạc hồn nhiên bắt đầu phát ra. Meiko quay đi để rời khỏi, nhưng từ bóng tối nuốt chửng, hình ảnh của Dư Tuyết Đặc hiện lên. Bàn tay ẩn giấu cầm một đôi găng tay đen, mỉa mai bày tỏ khát khao...