Trên con đường rợp bóng hoàng hôn, bóng tối bao trùm mỗi góc phố nhỏ, chỉ để lộ ra đôi mắt buồn của vị lão đại lạnh lùng, Tống Hạo. Vốn vô cảm và tàn nhẫn, anh chưa từng biết đến cảm xúc yếu đuối như khóc lóc. Nhưng số phận đã đẩy anh vào vòng xoáy của tình yêu và sự trả thù.
Mẹ của cô gái tên Linh, người từng bị Tống Hạo từ chối dã man, đang nằm trên bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Linh ngậm ngùi bước vào phòng, ánh mắt chán chường và đau đớn không dám nhìn về phía người cha lạnh lùng của mình. Tình cảm bị lấp kín bởi những vết thương chưa lành.
Nhưng mỗi lần Linh nhìn thấy anh, cô cảm thấy con tim mình như bị kéo dài về phía anh một cách không kiểm soát. Dần dần, những lớp bức tường bê tông mà Tống Hạo xây dựng quanh bản thân từng rạn nứt, bức phá bởi những giọt nước mắt êm đềm từ con người từng đau khổ vì yêu.
Và trong tiếng khóc ê a và vòng tay ôm chặt, Tống Hạo không còn nén nỗi đau mà anh từng tự ngược đãi bản thân. Trái tim lạnh lùng bỗng dưng tan chảy, còn Linh, người đã từng đánh cược với số phận, giờ đây đã nắm chắc cơ hội để làm tan chảy tuyệt đối trái tim đắng cay của người đàn ông trước mặt.
Tình yêu, trả thù và sự thay đổi định mệnh, tất cả tan chảy vào một khoảnh khắc huyền bí, để lộ ra một người đàn ông từng lạnh lùng bây giờ chỉ biết ôm cô gái mà anh yêu thương vô điều kiện.