Trên bãi biển cô độc, cơn gió nhè nhàng thổi qua, đẩy những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm. Haru và Makoto đứng đối diện nhau, ánh nắng chiều long lanh trên làn da cùng những hạt cát trắng như ngọc đẫm lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Nhìn vào đôi mắt của Makoto, Haru nhận ra những ánh sáng khác lạ, những cảm xúc mà anh từng dấn thân giấu kín.
"Haru, tôi đã giấu giếm tình cảm của mình quá lâu," Makoto thốt lên, giọng nói run rẩy nhưng quyết liệt. "Tôi không thể giữ lấy nó nữa. Tôi yêu..."
Từng từ ngừng lại giữa hồn cảm xúc, không dám đẩy mạnh hơn. Haru, có lẽ từ lâu đã biết mà chưa dám nhìn thẳng vào sự thật. Nhưng giờ, trước mắt sự thật khắc nghiệt ấy, anh phải đối mặt. Khi ánh nắng nhuốm đỏ hơn, Haru dẫn Makoto vào vòng tay, ôm chặt lấy anh.
"Tớ cũng vậy..." Haru thổn thức, bày tỏ tình cảm chưa từng dám thẳng thắn.
Bầu trời và biển êm đềm, như lời thề non hẹn cũng vừa được gói gọn trong cái ôm ấm đầy ý nghĩa này.