Đoạn văn:
Trời đầy mây xám đan xen, tiếng gió rít ngân nga qua hàng cây cổ thụ. Kosei, với đôi mắt nhòa nhạt, dần bước vào phòng đàn piano. Những nốt nhạc quen thuộc xâm nhập vào từng lỗ tai, nhưng lần này, chúng mang theo một sắc thái khác lạ. Ánh sáng mặt trời âm u tỏa ra từ cửa sổ, làm nổi bật bóng dáng Kaori đứng đằng sau Kosei. "Tại sao, Kosei? Tại sao em lại chọn anh, một kẻ không thể nghe thấy âm nhạc?", giọng Kaori truyền đạt một cảm xúc mãnh liệt. Kosei quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhưng rất sâu, "Vì anh có thể cảm nhận được cảm xúc mà em truyền đạt qua những phím đàn, bằng con tim mà anh luôn tin rằng không cần âm nhạc để nghe thấy." Câu trả lời của Kosei khiến Kaori bất ngờ, cô biết rằng tình yêu giữa họ không thể bị ngăn cách bởi bất kỳ rào cản nào.