Trên con đường vắng vẻ, bóng tối che phủ như muốn nuốt chửng mọi sự sống, cô gái mặc chiếc áo đen như nước mắt, đôi mắt sáng ngời nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn thấu đẫm. Trong tay, cô nắm chặt mảnh giấy vàng rực, như lời nguyền cuối cùng từ người mẹ đã ra đi. Đọc dòng chữ cuối cùng, cô mỉm cười đắng cay, lệ nhòa nhạt trên gò má, "Hãy tìm 'Tự cẩm', nơi hồi sinh mọi điều bị lãng quên."
Không gian u tối bỗng chốc rộng mở, cô bước vào một khu vườn hoang dã rực rỡ sắc màu, nhưng sao mà nơi đây tràn ngập sự huyền bí đến khó tin. Những bông hoa khép kín nở ra, phát ra ánh sáng lấp lánh, và từ sâu trong khu rừng, tiếng hát lạ lùng cất lên, gợi nhớ về quá khứ xa xôi.
Từng bước chân của cô gái đi vào những địa ngục tưởng chừng không thể cứu vãn, từng lời nguyện cầu biến hóa thành những bước múa kỳ dị. Đứng giữa vườn hoa, cô nhìn mãi về phía bức tường đá khổng lồ phía trước. Hình ảnh của người cha mất tích bỗng hiện hình, chỉ vẻn vẹn một ánh nhìn cuối cùng trước khi biến mất. Vận mệnh cứ xoay tròn, cuộc sống cứ lên xuống như những bông hoa trong vườn - đẹp nhất khi trải qua cơn đau khổ nhất.
Cô gái bước đến bức tường và đặt lòng bàn tay vào. Đá sừng sững nhưng từ từ truyền đi năng lượng lạ kỳ, khiến cô mất hết điều kiềm chế, từ trí óc tới trái tim. "Tự cẩm, nơi hồi sinh mọi điều bị lãng quên," cô thì thầm, để rồi mặc kệ mọi hiểm nguy, cô xông thẳng vào, không sợ hãi, không do dự. Đứa trẻ cô bé bên cạnh tỉnh dậy, mắt mở to và nở một nụ cười đẹp như ánh mặt trời mai.