Trên con đường đầy lớp tuyết trắng phau, cô gái hành lang bước trên cốt nhỏ đặt chân mình. Khuôn mặt nhăn nhó và biểu cảm trầm xuống, cô dường như đang mang theo một gánh nặng nào đó lớn lao. Đôi mắt đen sâu nhìn về phía trước, như đang tìm kiếm điều gì đó xa xăm.
Trái tim cô đang nhói đau từ lời nói đau lòng mà anh chàng yêu thương của cô vừa phun ra. Không chỉ là người yêu, anh còn là người bạn thân thiết nhất của cô từ thuở nhỏ. Nhưng giờ đây, tình yêu đó đã chuyển biến thành sự khinh bỉ và phản bội.
Tuyết rơi phủ trắng mái tóc của cô, như muốn lau sạch những giọt nước mắt cay đắng. Một giọt lệ lăn dài trên đôi má ửng hồng, biểu hiện cho sự đau khổ không lời trong lòng.
Nhưng bất ngờ, một bóng hình đã xuất hiện từ phía sau, giúp cô dừng lại bước chân đau nhức. Khuôn mặt ấy, đáng lẽ phải lạnh lùng, giờ đây tràn ngập tình thương và hiểu biết. "Hãy để anh giúp em vượt qua," giọng nói âm trầm, nhưng đầy sự ấm áp, đã len lỏi vào trái tim cô gái.
Đó không chỉ là một lời hứa, mà đó chính là sợi dây cứu cánh, giúp cô vùng vẫy trong biển cả xám xịt của tâm trạng. Cô gái ngước nhìn lên, ánh mắt như vỡ oà hy vọng, bắt đầu nhìn thấy một viên đường màu đen, mở ra con đường mới lạ, nơi không chỉ có đau khổ mà còn có hạnh phúc đích thực.