Trên con đường rợp bóng cây cổ thụ, bước chân nhẹ nhàng của Hạc Vũ vẫn vội vã. Ánh nắng lấp lánh qua những tán cây xanh mướt, nhưng trong lòng anh, chỉ toàn bóng tối định mệnh. Tiếng cười nhạo của Thái Tử Long Lanh vẫn vọng về, mỗi âm điệu như dính lấy trái tim anh, kéo anh vào vòng xoáy của sự phản bội và mất mát.
Những ngày tháng êm đềm trước đó, giờ chỉ còn là hồi ức đắng cay chất chứa sự phản bội. Hạc Vũ dần nhận ra rằng, tất cả đều chỉ là kế hoạch của Thái Tử, từ việc bày tỏ tình cảm đến sự lợi dụng tinh vi. Trái tim anh tan vỡ, nhưng tâm trí anh tràn ngập ý nghĩ trả thù.
Quay lưng với quá khứ, Hạc Vũ quyết định bước vào cuộc chiến trả thù khốc liệt, tất cả vì tự do và tình yêu đã bị chà đạp. Sứ mệnh mới đã được giao phó, anh sẵn sàng hy sinh tất cả để đạt được mục đích cuối cùng.
Trong màn đêm u tối, bóng dáng Hạc Vũ trở nên vô cùng uyển chuyển, như một hồn ma chết chóc đi dạo giữa bóng tối. Ánh trăng lạnh lùng soi sáng con đường mà anh bước đi, và cùng với ánh trăng ấy, trong lòng Hạc Vũ, chỉ còn chứa đựng sự đen tối và âm mưu chết chóc.